Header AD

Cô gái ra bến sông tự tử, vị hoà thượng đi qua chỉ hỏi 1 câu, cô giật mình tỉnh mộng

Có một vị hòa thượng đang đi dọc bến sông, bỗng thấy một cô gái trẻ, trông cô có vẻ u buồn, ngồi bó gối nhìn miên man theo dòng nước chảy. Sợ cô có uẩn ức gì trong tâm mà định làm điều dại dột, vị hòa thường bèn dừng lại hỏi:


– Có chuyện gì không ổn với con vậy?


Cô gái buồn bã ngước nhìn vị hòa thượng, dường như nỗi niềm sâu kín khiến cô không muốn mở lời, nhưng tâm tư đau khổ thì đầy trên khóe mắt. Cuối cùng, cảm nhận sự từ bi, vô vi của nhà thiền sư, cô cất lời:

– Con thư qua thư lại với thư sinh bên bến sông, trong lòng bấy lâu đã sinh tình cảm mến. Nay đến ngày hẹn gặp mà con không muốn đi, e rằng gặp rồi thì duyên lỡ mộng tan, trong lòng buồn khổ không sao bày tỏ.

Hòa thượng hỏi:

– Vì sao con không dám gặp người ấy:

– Bởi…

Cô chưa dứt lời đã nước mắt lưng tròng không sao nói tiếp.

Hồi lâu, hòa thượng cũng không muốn gặng hỏi, chỉ im lặng chờ đợi. Cô gái qua cơn xúc động nghẹn ngào, liền đứng dậy đi về phía hòa thượng. Lúc ấy hòa thượng mới nhận ra cô có tật ở chân, đi lại khập khiễng. Hòa thượng liền hiểu ra nguyên do nỗi thống khổ trong lòng cô. Ngài nói:

– Nêu người ấy vì con không hoàn hảo mà từ bỏ, thì sao con phải buồn?


Cô gái bàng hoàng không hiểu ý hòa thượng.

Ngài lặng lẽ nói tiếp:

– Người không chấp nhận được khiếm khuyết của con ấy là vì họ không yêu con mà họ yêu bản thân mình, họ không nghĩ cho con mà chỉ nghĩ cho bản thân. Vậy thì sao con sao lại tiếc tấm tình đó.

Cô gái dường như vẫn còn ngỡ ngàng với điều nghe thấy. Hòa thượng tiếp lời:

– Phẩm chất quý nhất của một người là nghĩ cho người khác thay vì chỉ nghĩ cho mình. Người ấy mà vì con khiếm khuyết nên lảng tránh, là bởi vì anh ta chỉ muốn điều tốt cho mình. Dẫu thư qua thư lại đã thấy tâm đầu ý hợp cảm mến trong lòng, mà chỉ vì hình thức bề ngoài rồi buông bỏ, trọng sắc khinh tài thì sao gọi là người quân tử? Làm sao xứng để con gửi gắm duyên phận một đời? Vậy thì con buồn, lo chẳng phải chỉ vì một người không đáng ư?


Đừng thấy người theo đuổi cô gái đẹp ấy là vì anh ta yêu họ, anh ta theo đuổi người đẹp cũng vì muốn sở hữu cho mình cái đẹp của giai nhân. Chung quy cũng là yêu mình dù nhìn thì tưởng là yêu người. Người mà vì con, dẫu con đẹp hay không, trao cho con sự trân trọng, sẻ chia, bảo vệ, ấy mới là yêu người chứ không phải yêu mình.

Cô gái nghe xong liền bừng tình ngộ, lau nước mắt, cảm tạ vị hoà thượng. Trước khi rời đi, vị hoà thượng nhìn cô, ánh mắt ngày tràn ngập sự từ bi, an hoà:

– Nhân duyên do Trời định, đừng bận lòng, con hãy sống thiện lương thì sẽ đắc được hết thảy những gì nên được.

Theo ĐKN

Cô gái ra bến sông tự tử, vị hoà thượng đi qua chỉ hỏi 1 câu, cô giật mình tỉnh mộng Cô gái ra bến sông tự tử, vị hoà thượng đi qua chỉ hỏi 1 câu, cô giật mình tỉnh mộng Reviewed by Unknown on tháng 4 04, 2017 Rating: 5

Post AD