Chồng à, liệu anh có đủ bao dung để hôn lên những vết rạn trên cơ thể của em?
Nếu anh đủ bao dung để yêu thương em, người đàn bà đã “cũ” này trong mắt anh sẽ chẳng có bất kỳ một khiếm khuyết nào.
Người ta bảo, tuổi thanh xuân của người phụ nữ giống như một bông hoa ngát hương, rực rỡ nhưng nó thật ngắn ngủi. Ngày em quyết định nắm chặt tay anh bước lên xe hoa, cũng là khi em biết phải gác lại tuổi thanh xuân của mình, sự ích kỉ của bản thân để sống cho một cuộc hôn nhân. Trước khi cưới anh, em cũng đã tự trau dồi cho mình những kiến thức để làm một người vợ, đã tự rút kinh nghiệm từ biết bao câu chuyện gia đình đổ vỡ. Chỉ mong sao mình có được gia đình hạnh phúc. Em cũng biết rằng, phụ nữ khi lấy chồng sẽ chẳng còn đẩy đà xinh đẹp như thời thiếu nữ. Và đàn ông dù có tốt đến mấy cũng có một lần làm trái tim người phụ nữ tổn thương.
Em đã chuẩn bị cho mình tất cả - một tinh thần thép để dũng cảm bước vào cuộc sống hôn nhân. Thế nhưng, dù có chuẩn bị thế nào thì em vẫn bị choáng ngợp, mệt mỏi trước những lo toan, muộn phiền khi mình về sống chung với nhau. Em lo lắng, vì giờ đây thân hình em đã sồ sề, chẳng còn được chuẩn 3 vòng như trước. Em luôn lo sợ làm sao để anh không bỏ rơi em, để đi theo một người phụ nữ xinh đẹp khác.
Hồi mình mới cưới nhau về, em tự hào khi được khoe thân hình chữ S của mình với anh. Em chẳng ngại ngần để giấu giếm điều gì, vì lúc này trông em vẫn xinh đẹp và hấp dẫn. Nhưng khi em bắt đầu làm mẹ, em đã biết xấu hổ, ngại ngùng, che giấu anh những nếp nhăn thô kệch trên cơ thể của mình. Em chẳng còn tự tin, để cho anh mơn trớn cơ thể của em như hồi son trẻ. Nhìn em lúc này chẳng khác gì một bà mẹ sề, ngán ngẩm.
Em luôn cố gắng làm chủ bản thân mình, để có thể nói những lời nhẹ nhàng với anh cả những khi mình tức giận, cãi vả. Em luôn dặn lòng, dù bận rộn đến mấy, em cũng cố gắng để có thể đi chợ nấu cho anh được bữa cơm ngon. Có mệt mỏi thế nào, em vẫn ráng dọn dẹp nhà cửa, xếp đồ đạc tươm tất. Thế nhưng, nhiều lúc em chẳng làm được đúng không anh. Thậm chí, em hay than vãn, cau có với anh giống như một bà cô già khó tính.
Anh à! Lúc này, nhìn em xấu xí và đáng ghét lắm phải không?. Nhưng anh đừng vì cơ thể không còn đẹp của em, vì những lần em cáu giận không làm chủ được mình, mà anh bớt yêu thương em. Vì em có muốn như thế đâu!
Đàn bà ai mà chẳng muốn đẹp hả anh, ai mà chẳng muốn ngọt ngào với chồng mình. Anh có biết, nhờ những vết rạn đáng ghét và vòng eo to bự đó, mà em có thể sinh cho anh những đứa con bụ bẫm và đáng yêu. Anh có biết, mỗi lần khó chịu với anh, em cũng đâu thoải mái, vui vẻ một chút nào.
Nếu em có trở nên xấu đi một chút hay nhăn nhó một chút thì em vẫn là vợ anh. Em vẫn là người sớm hôm lo cho anh từng bữa cơm, giấc ngủ. Nếu vòng quay xô bồ của cuộc sống có khiến em thay đổi, em chỉ mong anh hãy nắm tay em thật chặt, rồi ôm em vào lòng.
Anh có biết, những nếp nhăn xấu xí trên cơ thể của em cũng giống như những nếp nhăn của mẹ - Người đã sinh thành và nuôi anh lớn lên.
Nếu anh lỡ quên, anh hãy về bên mẹ và ngắm nhìn lại nó một lần nữa. Mẹ cũng đã có những tháng ngày “mang nặng đẻ đau” để sinh ra anh. Cũng nhờ những khuyết điểm chẳng đẹp mắt ấy mà anh được chào đời.
Anh hãy suy nghĩ thật kỹ đi, hãy dành cho mình một khoảng lặng và nghĩ về những nếp nhăn ấy!.
Anh vẫn muốn chung sống với em, người đàn bà đã “cũ”. Anh vẫn bao dung để chấp nhận em, người phụ nữ với cặp đùi căng nứt và cái bụng nhăn nheo chằng chịt vết rạn. Nếu anh yêu thương em nhiều, anh chẳng bao giờ để ý quá kỹ vào những khiếm khuyết trên cơ thể của em. Nếu anh biết được sự hi sinh của người phụ nữ, anh sẽ không bao giờ chê bai hay thất vọng khi thấy một thân hình thô kệch. Anh sẽ nở nụ cười hạnh phúc và hôn nhẹ lên chiếc bụng đáng thương này một cách mãn nguyện. Nếu anh bản lĩnh, anh sẽ nắm tay em đi đến cuối con đường. Có đúng không anh?
Chẳng có gì là lạ, nếu một ngày nào đó, anh lỡ chán em. Anh không còn hứng thú với cơ thể đã không còn mới mẻ này mà đi tìm người đàn bà khác. Anh đi tìm bồ nhí, người phụ nữ nóng bỏng, hấp dẫn, chưa một lần mang nặng đẻ đau. Người lúc nào cũng diện trên mình những bộ áo quần xinh đẹp thơm ngát, chẳng có mùi khó chịu của bếp núc hay mùi khai của con trẻ. Người phụ nữ, chẳng bao giờ than thở như em, mà biết nói những lời “đường mật”.
Anh cứ mãi đắm chìm vào bồ nhí mà quên mất sự hiện diện của em, người đàn bà vì anh mà đã hi sinh bản thân mình. Người đàn bà cũng đã từng có một thời thanh xuân rực rỡ. Người đàn bà anh đã từng si mê và xem là tất cả.
Anh à! Cô ta chẳng thể nào đẹp mãi đâu, nếu mỗi ngày phải quằn mình với đủ thứ việc không tên trong gia đình, con cái, bếp núc, chợ búa, cơ quan. Cô ta luôn vui vẻ, vì không phải lo nghĩ quá nhiều về “cơm áo gạo tiền”. Khi anh ốm đau, bệnh tật cô ấy đang ở bên những thứ xa hoa khác, chẳng rảnh rang để quan tâm anh, nâng niu từng muỗng cháo như em.
Nếu anh thông minh, anh sẽ thấy hình ảnh của vợ qua hình ảnh của mẹ - người đã sinh ra và nuôi dưỡng anh lớn lên.
Một đứa trẻ khi nhìn những vết rạn, vẫn có quyền được thảng thốt, thương xót cho những hi sinh của mẹ rồi lại vô tư quên đi trong phút chốc. Còn một người đàn ông, khi đã viết “cam kết” với vợ của mình, thì phải có trách nhiệm suốt đời với những vết rạn đó.
Nếu anh đã từng rưng nước mắt vì những hi sinh lớn lao của mẹ dành cho gia đình. Nếu anh đã từng xót lòng khi thấy mẹ phải gánh vác những lo toan, một đời dành những điều tốt đẹp cho con cái. Nếu anh đã từng ôm chầm lấy mẹ và nhói đau khi hôn lên những nếp nhăn xấu xí. Anh sẽ thấu hiểu những điều mà em đang phải trải qua. Em mong muốn anh sẽ làm những điều đó với em, như làm với mẹ của mình.
Anh có biết không, những vết rạn chính là dấu tích thiêng liêng trong cuộc đời của người phụ nữ. Lúc còn trẻ, em khó khăn để chấp nhận nó, em cũng không thích nó một chút nào. Nhưng để được trở thành một người mẹ, để làm tròn vai của một người phụ nữ, em sẽ mỉm cười và sẵn sàng chấp nhận nó.
Tiền tài, danh vọng, địa vị, tất cả rồi cũng sẽ trôi vào quên lãng, nó quan trọng nhưng không phải là tất cả đối với em. Để chúng mình mãi nắm chặt tay đi hết con đường như mình đã từng hứa hẹn. Em cần ở anh một tấm lòng bao dung, một trái tim chân thành luôn biết yêu thương. Em muốn anh hiểu được những hi sinh mà em đã làm vì con, vì anh và vì chính cuộc hôn nhân của chúng ta.
Nếu anh đủ bao dung để yêu thương em, người đàn bà đã “cũ” này trong mắt anh sẽ chẳng có bất kỳ một khiếm khuyết nào.
Thông tin trong bài chỉ mang tính chất tham khảo.
Nguồn Phụ nữ sức khỏe
Chồng à, liệu anh có đủ bao dung để hôn lên những vết rạn trên cơ thể của em?
Reviewed by Unknown
on
tháng 4 03, 2017
Rating:
Post a Comment