Tôi chỉ ước có một buổi trưa được đi ăn cùng bạn đồng nghiệp
Bước chân vào nhà chồng, tôi bắt đầu thấy màu hồng chuyển sang màu xám. Cuộc sống của tôi từ tự do thành ngục tù, nói chính xác là vậy.
Người ta bảo, số tôi sướng, lấy được chồng con nhà gia giáo, gia đình khá giả, đi một bước lên ôtô. Thì lúc đầu tôi cũng tưởng vậy, cũng nghĩ đời mình sang trang mới. Nhưng ai ngờ, bước chân vào nhà chồng, tôi bắt đầu thấy màu hồng chuyển sang màu xám. Cuộc sống của tôi từ tự do thành ngục tù, nói chính xác là vậy.
Mẹ chồng tôi giàu có, nhưng bà đặc biệt không thích thuê giúp việc. Bà bảo, việc nhà mình, mình tự làm có tâm hơn. Tôi đồng ý. Bà cũng không muốn cho người khác sống trong nhà mình, không được tự nhiên. Tôi ủng hộ. Nhưng, nhà đông người, nhất là từ khi con dâu về, cơm nước lúc nào cũng phải chu đáo thì việc nhà càng ngày càng nhiều. Và tất cả đều đến tay tôi.
Mẹ chồng nói thế này ‘nhà này, chẳng có việc gì đâu, con cứ đi làm rồi về cơm nước 3 bữa là được. Sáng thì ra chợ mua đồ ăn sẵn nếu không làm được. Trưa nấu nướng cho cả nhà về ăn cho lành mạnh, bố mẹ không thích ăn ngoài hàng. Tối về cũng thế, con nhé. Chỉ có yêu cầu vậy thôi, chẳng vất vả gì’. Mới đầu tôi cũng nghĩ ‘chỉ có vậy thôi, chẳng vất vả gì’. Nhưng rồi tôi mới thấm cái sự ‘có vậy thôi’ ấy thực sự là như thế nào.
Sáng nào tôi cũng phải dậy từ sớm, dù đêm thức khuya thế nào, ngày mệt nhọc ra sao, để ra chợ mua đồ ăn cho gia đình. Mẹ chồng tôi sẽ không bao giờ hài lòng nếu con dâu ngủ nướng vì bất cứ lý do gì. Có hôm tôi mệt gần chết, cũng phải mò dậy đi chợ chuẩn bị đồ ăn cho cả nhà, cuối tuần cũng như ngày thường.
Trưa nào, cứ tầm 11 giờ là tôi lại lao về nấu cơm. Thức ăn tôi phải mua từ sớm nên cứ trưa về là tôi phải lao vào bếp như một cơn gió. Tôi nấu nướng xong xuôi thì người vã mồ hôi, phát mệt, không còn thiết ăn uống gì. Cả nhà đi làm về, còn tôi hì hụi trong bếp. Có những buổi trưa bận, mẹ chồng cũng hò réo bắt tôi về, nhất định không cho tôi đi với đồng nghiệp. Nấu xong, có hôm tôi không kịp ăn, thế mà mẹ chồng cũng chẳng thông cảm gì, nhất định vẫn bắt tôi phải làm tròn bổn phận và theo yêu cầu của mẹ.
Tôi mệt quá nói với chồng nhưng anh cũng không nghe tôi mà bảo tôi nên nghe theo ý mẹ, không nên làm mẹ buồn. Câu nói ‘không nên làm mẹ buồn’ khiến tôi phát ngán.
Trưa xong, lại tối, cứ thế, tôi quay vòng trong gian bếp với những món ăn cho nhà chồng. Nấu không ngon còn bị chê bai, cẩu thả. Mẹ chồng và bố chồng lại không phải người dễ tính trong chuyện ăn uống. Tôi mặc đẹp đi làm để cuối cùng chỉ đi chợ và vào bếp nấu cơm?
Nhiều lúc ,đồng nghiệp tụ tập ăn chơi, có những bữa trưa được ăn theo sở thích, được đi cà phê, tám chuyện mà tôi phát thèm. Họ cứ đi ăn, đi uống nước, thậm chí còn được ngủ. Còn tôi thì chỉ biết về nhà nấu cơm theo chỉ đạo của mẹ chồng. Họ nói tôi sướng, bây giờ thì thấu cái sự sướng của tôi rồi. Lấy chồng giàu, gia đình gia giáo nên cơm nước phải chỉn chu như thế sao? Gia giáo thì phải như vậy sao, phải hành con dâu để tôi ngoài đi làm thì phải cắm mặt vào bếp sao?
Giá như mẹ hiểu, tôi đi làm cả ngày vất vả như thế nào, cơm nước cũng vất vả như thế nào thì mẹ đã có một câu thông cảm. Những bữa cơm đạm bạc, hoặc mẹ có thể giúp tôi những việc đó, có phải là tốt không? Cơm tối thì được, cơm trưa thì nên miễn, nhưng dù con dâu có kêu ca, phàn nàn thế nào thì mẹ vẫn giữ nguyên chủ kiến của mình.
Tôi hoang mang, nếu tình hình này cứ tiếp tục thì tôi không biết phải sống sao đây? Tôi thèm được tự do, thèm được hít thở không khí ngoài trời, thèm được tụ tập với chị em chứ không phải lấy chồng về rồi chỉ biết ngày ngày lo cơm nước cho nhà chồng. Vậy có khác gì giúp việc?
Theo TT (Khám phá
Tôi chỉ ước có một buổi trưa được đi ăn cùng bạn đồng nghiệp
Reviewed by Unknown
on
tháng 3 29, 2017
Rating:
Post a Comment