Phận là con gái, xin đừng làm tổn thương nhau bằng cách chen vào cuộc tình người khác...
Sinh ra là con gái đã thiệt thòi, hà cớ gì phải tàn nhẫn làm tổn thương nhau, chỉ vì một người đàn ông và những mảnh tình chắp vá.
Sinh ra là con gái đã thiệt thòi, hà cớ gì phải tàn nhẫn làm tổn thương nhau, chỉ vì một người đàn ông và những mảnh tình chắp vá.
Tiếng động cơ xe máy mỗi lúc một gần. Đôi nam nữ nhanh chóng giao xe cho bảo vệ rồi tình tứ ôm ấp nhau bước vào sảnh khách sạn. Những cảnh tượng như thế vẫn diễn ra ngày một, lặp đi lặp lại đến mức tôi chẳng còn mảy may để ý mối quan hệ giữa những vị khách ấy rút cuộc là gì. Chỉ biết, họ luôn vội vàng, thấp thỏm và lén lút cứ như lo sợ người khác sẽ nhận ra mình vậy!
Lễ tân khách sạn tưởng chừng là công việc đơn giản, ấy vậy mà từ khi ra trường, thất nghiệp và phải bám víu lấy cái nghề này, tôi đã chứng kiến biết bao cảnh tượng cười ra nước mắt. Có cô vợ vác bụng bầu to tướng vẫn phải đến chầu chực bắt quả tang chồng. Có ông chú đã trạc tuổi ngũ tuần vẫn cặp kè với một cô em xinh tươi mơn mởn. Tôi đã quá quen với những cảnh tượng ngược đời ấy nên chẳng còn tò mò hay suy đoán. Nhưng ngày hôm nay, đứng trước hai vị khách này, chẳng hiểu sao tôi có chút linh cảm không tốt đẹp. Tôi chỉnh lại tà áo dài cho ngay ngắn trước khi bước đến quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng cho khách. Vẫn là những câu hỏi quen thuộc, cũ rích, không rườm rà. Bởi lẽ thông thường, ai vào đây cũng đều vội vã:
– Anh chị cần thuê loại phòng nào? Theo giờ hay qua đêm ạ?
Hai vị khách bây giờ mới tháo kính mát rồi cởi khẩu trang. Ngay khoảnh khắc ba ánh mắt chạm vào nhau, bầu không khí bỗng nhiên đặc sánh lại, khiên cưỡng, lặng im đến mức ngột ngạt.
Đức nhận ra tôi, hắn hoảng hốt giật mình rồi ngại ngùng kéo tay người yêu đi chỗ khác. Còn cô gái ấy cúi gằm mặt không dám nhìn thẳng vào tôi. Cuộc đời này thật biết cách trêu ngươi! Sài Gòn dẫu rộng lớn bao nhiêu nhưng vẫn đủ chật chội để ép người ta vào những cuộc gặp gỡ không ai mong muốn. Ánh mắt hai người ấy hằn lên nét sợ hãi, Linh ấp úng mở lời:
– Tôi… tôi không biết, cậu làm ở đây…
– Nếu không muốn thuê phòng, anh chị vui lòng nhường lại không gian cho những khách hàng khác!
Tôi trả lời nhẹ bẫng và hời hợt, trong thâm tâm chỉ cảm thấy nực cười! Họ lo sợ tôi sẽ đánh ghen sao? Hay thốt ra những lời lẽ nhục mạ và đả kích? Hay làm ầm lên để ai ai cũng biết, rằng hai con người đứng trước mặt tôi một gã là tay sở khanh, một ả là kẻ đi cướp người yêu của bạn? Nếu như muốn thoả mãn cơn bực dọc của mình bằng những hành vi ngu ngốc và ngông cuồng ấy, vậy thì tôi đã làm cách đó 1 năm. Cái ngày mà cả trái tim và lí trí nơi tôi như vụn vỡ. Ngày mà tôi nhìn thấy hai kẻ phản bội ấy hẹn hò, gian díu với nhau…
Lần đầu tiên tôi gặp Linh vào buổi chiều tháng tư, Sài Gòn nắng như đổ lửa. Khi đó tôi cần người ở chung nhà trọ và Linh tìm đến tôi như một mối cơ duyên sắp đặt giữa thành phố rộng lớn này. Hai cô sinh viên tỉnh lẻ cùng nương tựa vào nhau giữa cuộc sống mưu sinh bộn bề nơi đất khách. Chúng tôi từng vui vẻ chở nhau đi khắp thành phố trên chiếc xe máy cà tàng, từng san sẻ với nhau từ chén cơm đến đồng lương làm thêm để chi trả tiền học phí. Mối quan hệ giữa chúng tôi, lẽ ra sẽ vô cùng tốt đẹp, cho đến khi tôi có bạn trai. Tôi vô tư giới thiệu Đức và Linh với niềm tin mãnh liệt rằng, cô ấy cũng sẽ vui và nhiệt tình ủng hộ khi nhìn thấy bạn cùng phòng đã tìm được ý trung nhân. Nhưng suy nghĩ đơn thuần và lòng tin đặt sai chỗ đã biến tôi thành con rối trong trò chơi tình ái với sự xuất hiện của 3 người. Tự bao giờ ánh mắt họ nhìn nhau đã đong đưa đầy ẩn ý, tự bao giờ cô ấy đã chà đạp lên tình cảm bạn bè chỉ vì một gã đàn ông. Có xứng đáng không? Là cần thiết sao? Khi thế gian hàng tỉ người, và cô ấy vẫn bất chấp chen ngang vào tình yêu của bạn!
Ngày tôi phát hiện ra mối quan hệ mờ ám đó, trong khi người ngoài cuộc phẫn nộ, ai cũng lên tiếng bỉ bai, trách móc nặng lời. Còn tôi, chỉ nhốt mình trong phòng và tự vấn bản thân bằng những câu hỏi mãi không tìm ra lời giải đáp. Tình cảm giữa người với người là thứ rẻ rúng, dễ dàng đạp đổ đến vậy sao? Sinh ra là con gái đã thiệt thòi, hà cớ gì phải tàn nhẫn làm tổn thương nhau, chỉ vì một người đàn ông và những mảnh tình chắp vá. Rồi sau này, khi hai người có nên duyên chồng vợ, bạn có tự hào không khi mối quan hệ đó thành hình trên nước mắt và sự lừa lọc, dối gian? Bạn có an tâm và tin tưởng chồng mình không – Gã đàn ông đã đến bên bạn bằng cách ruồng bỏ một cô gái khác! Ngày hôm nay bạn là người chiến thắng, nhưng trong khoảng đời dài rộng phía trước, ai biết được rồi bạn cũng là nạn nhân của thói trăng hoa!
Tôi cười nhạt nhẽo nhìn hai người dắt díu nhau ra khỏi khách sạn, thật tâm tôi đã chẳng còn muộn phiền hay trách móc. Chỉ tự nhủ lòng, một nửa thế giới là đàn ông và thế gian còn biết bao mối lương duyên tốt đẹp. Hà cớ gì phải làm kẻ thứ ba để chịu sự phỉ báng của người đời! Phận là con gái đã quá đỗi thiệt thòi, chúng ta đừng làm tổn thương nhau nhiều thêm nữa!
Phận là con gái, xin đừng làm tổn thương nhau bằng cách chen vào cuộc tình người khác...
Reviewed by Unknown
on
tháng 3 24, 2017
Rating:
Post a Comment