Đôi khi hôn nhân rạn nứt chẳng phải vì một bóng hồng nào đó…
Những lời than thở của Lan vô tình đặt áp lực lên vai Toàn. Càng ngày, Toàn càng thấy vợ trở nên xa lạ với mình. Sự chia sẻ vì thế cũng ít dần đi. Đi làm thì thôi chứ về đến nhà là Toàn lại lầm lì, ít nói…
Toàn đi làm về, vừa dắt xe vào nhà đã nghe Lan thở dài: "Mẹ anh vừa gọi điện lên bảo cuối tháng về giỗ cụ đấy. Hết đám cưới, đám ma lại đến giỗ chạp liền tù tì thế này còn làm ăn gì?".
Toàn không nói gì, uể oải bước vào nhà. Hai đứa con nhìn thấy bố về chỉ lí nhí chào rồi lại cặm cụi thu dọn đồ chơi. Nhìn điệu bộ của chúng, Toàn đoán chắc vừa bị mẹ cho ăn mắng.
Bữa cơm tối dọn ra bốn con người ngồi quây tròn quanh mâm nhưng không có nổi nụ cười. Vì vừa vào bữa, thằng anh ngọ nguậy vô tình hích vào cánh tay đau của thằng em nên thằng em khóc. Mẹ nó hết quát thằng em lại quay ra mắng thằng anh:
– Mày có im không, có mỗi một tí thế mà tru tréo mãi.
Thằng em thấy mặt mẹ rắn đanh thì nín thít, nem nép cầm bát cơm ăn. Xong con thì đến lượt mẹ. Lan ca cẩm về hóa đơn tiền điện, tiền nước tháng này sao mà nhiều thế. Vừa nhận lương về quay trước quay sau đã hết veo. Toàn bực nhưng anh cố dặn lòng. Cả ngày vợ chồng, con cái mới có bữa cơm chung, chẳng lẽ lại đứng dậy.
Ăn xong, Toàn chui vào phòng, chẳng có tâm trí đâu để làm việc nhưng anh vẫn bật máy tính lên và ngồi lì trong ấy. Đó là cái cách mà dạo gần đây anh vẫn làm để tránh mặt Lan, tránh những lời phàn nàn, than thở ủ ê mà anh nghe nhiều đến phát ngán.
Càng ngày Toàn càng không thể hiểu vợ. Kinh tế trong nhà không khá giả nhưng cũng đủ ăn đủ tiêu. Vậy mà Lan lúc nào cũng cau có, làu nhàu về chuyện tiền bạc. Nhất là từ khi Lan chơi thân với nhóm bạn nhà có điều kiện hơn, suy nghĩ của cô dần thay đổi.
Toàn tôn trọng các mối quan hệ của vợ nên anh không can thiệp vào nhưng cảm thấy bất an, bực bội khi Lan cứ đem nhà mình với nhà người ta để so bì, ganh tị. Trước đây, vợ chồng cũng có lúc "cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt" nhưng lúc vui vẻ vẫn thường xuyên chuyện trò với nhau đủ thứ.
Nhưng giờ câu chuyện thường ngày Lan nói với chồng chỉ xoay quanh nhà này đổi xe, nhà kia mua biệt thự, con bạn thân thay điện thoại như thay áo, chị đồng nghiệp ở cơ quan vừa đi du lịch châu Âu về… rồi lại thở dài, kêu ca nhà mình lương bổng hai vợ chồng cứ lẹt đẹt thế này biết đến bao giờ mới dư dả…
Những lời than thở của Lan vô tình đặt áp lực lên vai Toàn. Nhưng Toàn đi làm thời gian ngày 8 tiếng bị cột chân ở công ty muốn làm thêm cũng khó. Thỉnh thoảng bạn bè móc nối được công việc ở ngoài, Toàn cũng năng nổ tham gia, thu nhập có đồng ra đồng vào anh đưa hết cho vợ để sắm sửa thêm đồ đạc trong nhà.
Ngoài thời gian đi làm, Toàn cũng muốn đỡ đần vợ việc nhà, chăm sóc, nuôi dạy con. Ngày nghỉ đưa con đi thăm thú đó đây. Với Toàn sự giàu có của một con người không phải chỉ đo bằng tiền bạc mà còn là sự hiểu biết, trải nghiệm. Anh muốn tích lũy sự giàu có ấy cho con ngay từ nhỏ. Nhưng Lan cứ thấy việc gì mà tiêu đến tiền là cân lên đặt xuống. Bởi thế nhiều lần hai đứa con đang hào hứng được đi chơi thì lại tắt ngóm vì mẹ cáu:
– Thôi ở nhà mà chơi, vào đó chỉ tốn tiền.
Còn Toàn cũng không ít lần mất hứng và cả bực bội vì những câu nói lạnh lùng, tính toán của Lan. Càng ngày, Toàn càng thấy vợ trở nên xa lạ với mình. Sự chia sẻ vì thế cũng ít dần đi. Đi làm thì thôi chứ về đến nhà là Toàn lại lầm lì, ít nói.
Một lần, Lan sững sờ khi đọc được tin nhắn mùi mẫn của một cô gái nào đó gửi đến cho Toàn. Lan làm ầm ĩ lên. Thực ra đó chỉ là một cái tin nhắn mà ai đó gửi nhầm. Toàn cố giải thích nhưng Lan không tin. Cô tra gạn, chì chiết Toàn dai dẳng khiến anh nhiều phen muốn bỏ nhà mà đi.
Một đêm Toàn về muộn vì bị sếp điều động đi khắc phục sự cố đột xuất ở địa điểm ngày mai tổ chức hội thảo của công ty. Bận và vội nên Toàn chỉ kịp gọi báo cho Lan rồi sau đó máy cũng sập nguồn vì hết pin. Hơn 10 giờ đêm mới về, vừa mệt vừa đói, vậy mà vừa bước vào nhà Lan đã chặn ở cửa:
– Tưởng anh ở lại qua đêm với con đó rồi!
Giận sôi người suýt chút nữa thì Toàn đã giang tay đánh Lan nhưng rồi anh đã kìm lại được. Xộc vào nhà vơ vội mấy bộ quần áo, Toàn đi. Lan cứ nghĩ là chồng đến với "bồ nhí" nên càng điên tiết:
– Có giỏi thì anh đi luôn đi, đừng có về cái nhà này nữa.
Như giọt nước tràn ly khi nghe những lời đó từ người vợ đầu ấp tay gối thốt ra, Toàn quyết định đi thật. Anh bước ra khỏi nhà vì không thể tiếp tục chịu đựng người vợ tủn mủn, đa nghi, thiếu niềm tin và sự tôn trọng chồng chứ không phải vì sức hấp dẫn của bóng hồng ngoài cửa…
Đôi khi hôn nhân rạn nứt chẳng phải vì một bóng hồng nào đó…
Reviewed by Unknown
on
tháng 3 06, 2017
Rating:
Post a Comment