Gái ế: Một cách nhìn khác khiến chúng ta phải “gật gù”
Có lẽ đã đến lúc xã hội nên thực sự cho phép người phụ nữ được là bất cứ ai mà cô ấy muốn, thay vì giới hạn cô trong những vai trò truyền thống, hay định nghĩa cô trong những mối quan hệ liên quan đến đàn ông.
Tôi là một phụ nữ bình thường, 33 tuổi và độc thân. Tôi bình thường trên tất cả mọi phương diện: Nhan sắc bình thường, tài năng và công việc bình thường, và tôi giao lưu với xã hội một cách bình thường.
Mỗi khi gặp tôi, người quen lại hỏi: "Ơ, thế vẫn thế à?"
Nhiều khi tôi rất giận. Hỏi vậy khác nào hỏi tôi: "Ơ, thế vẫn còn sống, chưa chết à?"
Tuy độc thân, tuy bình thường – không phải nữ CEO thành đạt ham mê công việc mà xao lãng việc chồng con, cũng không phải nữ nghệ sĩ vì quá tài sắc mà tình duyên lận đận, càng không phải cô gái "tomboy" cá tính muốn khẳng định cái tôi – nhưng TÔI, là người có lòng tự trọng cao.
Tôi không cho phép ai thương hại hay giải thích hộ tôi: nào là “trên không tới, dưới không thông”, nào là “lắm mối, tối nằm không”. Nào là “thế không sợ cô đơn à, không chồng không con, già thì ai chăm sóc?”.
Không, tôi không cô đơn.
Mỗi sáng thức dậy nhận thấy mình vẫn còn thở, cơ thể mình vẫn khỏe mạnh để làm những công việc nho nhỏ hàng ngày mà mình lựa chọn, tôi đã thấy hạnh phúc và đủ đầy lắm rồi.
Cuộc sống của tôi không có những đam mê mãnh liệt, những màu sắc rực rỡ của showbiz, nhưng cái tình yêu hàng ngày, cái bình thường ngấm rất sâu trong tâm hồn tôi, khó gì lay chuyển được.
Mọi người thường nói đã là phụ nữ (mà kể cả đàn ông cũng vậy) thì cần phải yêu, phải lập gia đình, phải sinh con đẻ cái thì mới vẹn toàn, mới tận hưởng hết ý nghĩa, niềm vui của cuộc sống này.
Cách nghĩ đó không sai. Truyền thống không sai. Truyền thống trường tồn vì nó có lý của nó.
Tôi chỉ thêm: Tuy nhiên truyền thống không phải là tất cả. Cuộc sống, thế giới tự nhiên, sức sáng tạo của con người vẫn còn mênh mông lắm.
Mỗi cá nhân có quyền, và nên cố gắng xây dựng một thế giới nhỏ bé của riêng mình. Nếu mình thực sự thích con đường truyền thống thì tốt. Còn nếu không, mọi người nên tôn trọng sự đa dạng.
Nói thì nói vậy thôi chứ khi niềm kiêu hãnh dịu đi, tôi có thể bình tĩnh, khách quan trả lời câu hỏi lý do gì tôi chưa bao giờ yêu ai: Thực sự, những người đàn ông tôi tiếp xúc đều là người bình thường, không đem lại cho tôi cảm giác gì đặc biệt để có thể gọi là “yêu”.
Có phải tôi lãnh cảm, không biết rung động? Hay khéo có bạn còn đoán tôi là đồng tính nữ. Không. Tôi nghĩ tôi không có rung động gì đặc biệt vì thực ra tôi vẫn luôn yêu, luôn trân trọng bản thân mình, trân trọng người khác và cuộc sống này rồi.
Tất nhiên, nếu đường đời sau này có dẫn tôi đến một khoảnh khắc tuy ngắn ngủi nhưng phi thường nào đó của một tình yêu vĩ đại, thì bạn yên tâm, tôi không ngốc đến mức sẽ từ chối nó.
Còn bây giờ, thách thức lớn nhất của tôi không phải là đàn ông mà là mẹ tôi.
Mẹ tôi có thể gật gù, vui vẻ nghe tôi lý luận. Nghe xong, mẹ tôi suy nghĩ và đưa ra quyết định: "Không, tốt nhất là cô vẫn phải lấy chồng đi cho tôi!".
Gái ế: Một cách nhìn khác khiến chúng ta phải “gật gù”
Reviewed by Unknown
on
tháng 3 06, 2017
Rating:
Post a Comment