Ai ơi, xin đừng để cha mẹ phải “cẩn thận từng li từng tí” trước mặt mình…
Bạn có nhận ra khi bản thân dần dần lớn lên, cha mẹ lại càng cẩn thận từng li từng tí trước mặt mình. Chúng ta không phải kẻ xấu, cũng không phải đứa con bất hiếu, nhưng tại sao cha mẹ lại trở nên như vậy?
Bạn có nhận ra cha mẹ đã già rồi…
Khi còn bé lúc nào cha mẹ cũng ép chúng ta ăn hết những món ăn mình ghét. Chắc hẳn nhiều người vẫn nhớ rõ khi còn nhỏ mỗi lúc lựa rau ra là mẹ sẽ tức giận nói: “Thầy cô không dạy con không được kiêng ăn à? Không ăn rau sẽ mắc bệnh đó“.
Mẹ căn bản không nhìn vẻ mặt khổ sở của chúng ta mà đặt nguyên chén rau trước mặt rồi nói như tướng quân ra lệnh cho binh sĩ: “Hôm nay con không ăn hết chỗ rau này thì không được đi ngủ“.
Thế nhưng khi lớn lên thì mẹ lại luôn nấu những món ta thích, mà ta thì lại không biết bắt đầu từ khi nào mẹ dần dần trở thành như vậy. Trong khi đó, lúc chúng ta không ở nhà thì trên bàn ăn của cha mẹ không bao giờ có nhiều hơn 2 món.
Có thể khi chúng ta vừa về nhà, cha mẹ liền hóa thân thành đầu bếp 5 sao, ước gì đem tất cả thức ăn trong chợ về nhà, hết làm cá đến chặt gà. Cả bàn đầy món ăn, sợ có món chúng ta không thích.
Mỗi khi chúng ta về nhà, cha mẹ liền hóa thân thành đầu bếp 5 sao.
Lúc đó thậm chí mẹ còn nói: “Con không thích ăn cải thìa, để đó mẹ ăn cho, con ăn đùi gà, sườn non đi“. Bà vừa nói vừa đổi đĩa sườn xào chua ngọt đến trước mặt ta còn cải thìa thì đặt trước mặt mình.
Thế nhưng chưa cầm đũa lên mà chúng ta đã nói: “Mẹ! Con đang giảm béo, không ăn thịt đâu“.
Ngày hôm sau, trên bàn cơm lập tức toàn một mảnh màu xanh.
Có lẽ bạn không phát hiện rằng cha mẹ trở nên rất nghe lời ta, giống như khi còn nhỏ ta nghe lời họ vậy.
Chúng ta lớn lên, dần dần từ binh sĩ trở thành tướng quân, khi cha mẹ bất ngờ mở cửa phòng chúng ta sẽ la lên: “Cha/mẹ không biết gõ cửa trước khi vào à?”
Trong rất nhiều lần cha mẹ gọi điện hỏi khi nào tan ca, chúng ta vốn đã bực mình vì phải tăng sẽ không kiên nhẫn trả lời: “Từ 7h đến giờ, mẹ đã gọi cho con 5 lần rồi. Mẹ có để cho con làm việc hay không! Con có phải trẻ con nữa đâu, sẽ không bị lạc đường nữa nên mẹ đừng có một chút lại gọi một cuộc được không!”
Chúng ta bắt đầu không kiên nhẫn với cha mẹ dù hữu ý hay vô ý.
Lúc nhỏ, chúng ta dám nói chuyện như vậy với cha mẹ sao? Họ kêu chúng ta làm gì, chúng ta cũng không dám cãi lại, lập tức thực hiện. Nhưng lúc ta trưởng thành độc lập rồi, ngược lại cha mẹ trở nên cẩn thận từng li từng tí khi ở trước mặt chúng ta.
Cha mẹ về già lại từ nghe lời thành lấy lòng chúng ta. Thật ra họ cũng rất đáng thương, lúc trẻ thì làm việc chăm chỉ vì gia đình, khi con trưởng thành thì bản thân cũng từ từ già đi.
Vì sợ hãi cô độc, xem trọng tình thân, họ bắt đầu lo lắng bản thân không đúng chỗ nào đó sẽ khiến con cái vốn đã áp lực lại mất hứng. Thế là họ xem lời nói của chúng ta thành mệnh lệnh, từ bàn bạc hoặc trưng cầu ý kiến ta trở nên có phần nịnh nọt.
Kỳ thực cha mẹ chỉ vì cảm thấy mình đã già đi, không thể bảo hộ chúng ta được nữa, lại sợ chúng ta không còn ỷ lại vào họ, nên mới quay sang ỷ lại chúng ta. Họ bắt đầu sợ mất đi chúng ta.
Bạn có phát hiện hay không, cha mẹ bổng dưng thích bàn bạc với chúng ta.
Bạn có phát hiện hay không, họ tự nhiên càng lúc các thích những thứ ta thích.
Bạn có phát hiện hay không, họ đã bắt đầu sợ chúng ta…
Đúng vậy, phải thừa nhận rằng khi chúng ta dần dần lớn lên, cha mẹ thật sự trở nên cẩn thận từng li từng tí khi ở trước mặt chúng ta.
Thế nhưng họ vẫn yêu thương chúng ta như cũ, cũng chính vì yêu thương nên mới cẩn thận từng li từng tí như vậy. Thế nhưng chúng ta lại thường vô ý nói những lời kia, làm những chuyện kia khiến cha mẹ tổn thương.
Chúng ta lúc nhỏ không biết rằng cuối cùng bản thân có một ngày sẽ lớn lên, mạnh mẽ hơn, trong khi cha mẹ thì càng ngày càng già, càng ngày càng yếu.
Cho nên ai ơi xin đừng vô ý nữa, đừng để cha mẹ phải cẩn thận từng li từng tí trước mặt mình.
Ai ơi, xin đừng để cha mẹ phải “cẩn thận từng li từng tí” trước mặt mình…
Reviewed by Unknown
on
tháng 3 02, 2017
Rating:
Post a Comment